Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

KỶ NIỆM VỀ MỘT NGƯỜI THÀY


Năm ấy, tôi đang học lớp 9, chủ nhiệm lớp tôi là một thày giáo già ( Hì! Già là theo cách nhìn nhận của bọn tui hồi í, chứ thày cũng khoảng ngoài 40 thôi, nhưng có nhìu thày cô trẻ hơn). Cũng vì thày lớn tuổi chút nên lũ chúng tôi hay kêu thày là bố, xưng con.
            Phút mẹ tôi qua đời, tôi không khóc nổi, nhưng khi thấy thày tôi bước vào, theo sau là lũ bạn lớp tôi thì tự nhiên tôi kg kìm lòng được, cứ vậy tôi gục đầu vào vai nhỏ bạn nức nở. Thày ngồi bên cạnh, không nói lời nào. Thày để cho tôi khóc. Khi tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút và đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt nhìn xót xa nơi thày. Mấy ngày tang gia mẹ tôi, hôm nào thày cũng tới, thày ở bên cha tôi, nhắc nhở ông những việc cần làm. Khi ấy thầy như người thầy lớn còn cha tôi biến thành cậu học trò bé nhỏ dù cho tuổi 2 người cũng gần gần nhau.
       Rồi, tôi phải rời mái trường. Không bao giờ tôi quên được hình ảnh sân trường ngày hôm ấy, hôm cuối cùng tôi còn là học sinh của trường. Tại sao vẫn những hình ảnh các bạn chơi đùa như vậy, mọi ngày tôi không cảm thấy gì, vậy mà hôm đó tôi cứ tưởng như cảnh ở một nơi nào đó rất xa xôi, như bồng lai tiên cảnh mà tôi sẽ chẳng bao giờ tới được.
      Đưa tập hồ sơ học sinh cho tôi, mắt thày rưng rưng: “ Không còn cách nào khác sao con?”
    Dạ thưa thày, không ạ! 
   Tôi ở nhà,  thày và các bạn luôn ghé thăm động viên tôi nếu có thời gian thì tranh thủ xem bài vở để khi quay lại học tập kg bị mất kiến thức. Song, tôi cũng khó làm nổi việc đó. Bởi, suốt ngày loanh quanh tã lót, sữa, cháo, cơm nước , giặt giũ, chợ búa…rồi út bệnh ut đau …cho tới khi ut hơn 1 tuổi, đỡ hơn chút thì thày yêu cầu tôi phải theo học lớp bổ túc để lấy cái chứng nhận hết trung học cơ sở. Cũng chính thày làm hồ sơ, xin chỗ học cho tôi. Và từ cái “ Bổ túc” đó mà tôi tiếp tục những bước “ bổ túc” tiếp theo để sau này xin được việc làm.
     Giờ đây, tôi đã xa thày nhiều năm, nhưng hình ảnh người thày cần mẫn, lo toan cho học trò như lo cho con ruột của mình  khiến tôi kg bao giờ quên được. Tôi mãi mãi mang ơn thày, dù cho tới giờ phút này tôi vẫn chưa có việc làm nào để trả được ơn sâu đó! Chỉ biết chúc thày mãi vui, mãi khoẻ, mãi hạnh phúc với công việc làm người lái đò đưa học trò qua những dòng sông tri thức.

5 nhận xét:

  1. Liên kết blog nha bạn Blog mình

    À, nhớ sang blog mình comment để mình biết với

    Trả lờiXóa
  2. Tình cảm thày trò của cháu thật đáng trân trọng. Bác cũng may được học nhiều thày giào giỏi mà rất tốt như ông thày của cháu vậy. Cố gắng lên nhé, mọi việc rồi cũng ổn định và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn , Hoa Tulip sẽ có cơ hội trả được ơn to lớn của thày.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ! con cảm ơn bác. Thày chẳng mong con trả ơn, chỉ mong con sống tốt thui bác à!

      Xóa
  3. Chẳng thấy bác dùng emoticon thì làm sao hiện được :)

    Trả lờiXóa
  4. Bài viết cảm động quá Hoa TuLip ơi !

    Trả lờiXóa
:) ;)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :v (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment và vui lòng không chèn nhạc ở chế độ autoplay, xin cảm ơn!

Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.