Vào 1 buổi xế chiều có người khách là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến đánh giày, 3 đứa trẻ
chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhin vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản , không
biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói: “Đứa nào cần tiền nhất, thì
ta cho nó đánh giầy và sẽ trả công 2 đồng.”
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên.
Một đứa nhỏ nói: “Từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!”
Đứa khác nói: “Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…”
Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi 1 lúc, rồi nói: “Nếu cháu được ông cho kiếm 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đứa đó mỗi đứa 1 đồng!”
Câu nói của Lula làm ông chủ tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất ngạc nhiên.
Cậu giải thích thêm: “Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi, còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó, Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn ông sẽ hài lòng”.
Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, ông chủ tiệm đã trả cho Lula 2 đồng bạc sau khi được cậu bé đánh óng đôi giầy. Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.
Vài ngày sau, ông chủ tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta và bao cả bữa cơm tối. Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.
Thằng bé hiểu rằng “Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.”\
Từ đó, miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình. Sau, Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy. Để bênh vực cho quyền lợi của những người thợ, cậu ta tham gia vào công đoàn.
Năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao-Công.\
Năm 2002, trong cuộc ứngcử tổng thống, khẩu hiệu của Lula là: “Ba bữa cơm no cho tất cả những người trong quốc gia này”. Và đắc cử làm Tổng Thống xứBrazil .
Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2, cho 4 năm tới.
Trong 8 năm tại chức, ông đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: 93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm.Thực hành đúng tâm niệm: giúp đời!
Và nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là “con khủng long nhai cỏ” mà đã trở nên “Con mãnh sư Mỹ Châu”. Và xây nên nền kinh tế đứng thứ 10 trên thế giới.
Luiz Inácio Lula da Silva: đó là tên của vị tổng thốngBrazil giải nhiệm vào 31.12.2010
( Câu chuyện cuộc sống)
Biết là những câu chuyện thế này nhiều anh chị đọc rùi, nhưng Nipem vẫn post lên đây để lưu giữ và suy ngẫm. Trong cuộc sống rất cần thiết những sự sẻ chia, mà sự sẻ chia không hẳn phải là vật chất, có khi chỉ là một ánh mắt cảm thông, một cái nắm tay nhẹ nhàng, một vòng ôm thiệt chặt.
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên.
Một đứa nhỏ nói: “Từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!”
Đứa khác nói: “Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…”
Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi 1 lúc, rồi nói: “Nếu cháu được ông cho kiếm 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đứa đó mỗi đứa 1 đồng!”
Câu nói của Lula làm ông chủ tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất ngạc nhiên.
Cậu giải thích thêm: “Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi, còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó, Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn ông sẽ hài lòng”.
Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, ông chủ tiệm đã trả cho Lula 2 đồng bạc sau khi được cậu bé đánh óng đôi giầy. Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.
Vài ngày sau, ông chủ tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta và bao cả bữa cơm tối. Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.
Thằng bé hiểu rằng “Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.”\
Từ đó, miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình. Sau, Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy. Để bênh vực cho quyền lợi của những người thợ, cậu ta tham gia vào công đoàn.
Năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao-Công.\
Năm 2002, trong cuộc ứngcử tổng thống, khẩu hiệu của Lula là: “Ba bữa cơm no cho tất cả những người trong quốc gia này”. Và đắc cử làm Tổng Thống xứ
Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2, cho 4 năm tới.
Trong 8 năm tại chức, ông đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: 93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm.Thực hành đúng tâm niệm: giúp đời!
Và nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là “con khủng long nhai cỏ” mà đã trở nên “Con mãnh sư Mỹ Châu”. Và xây nên nền kinh tế đứng thứ 10 trên thế giới.
Luiz Inácio Lula da Silva: đó là tên của vị tổng thống
( Câu chuyện cuộc sống)
Biết là những câu chuyện thế này nhiều anh chị đọc rùi, nhưng Nipem vẫn post lên đây để lưu giữ và suy ngẫm. Trong cuộc sống rất cần thiết những sự sẻ chia, mà sự sẻ chia không hẳn phải là vật chất, có khi chỉ là một ánh mắt cảm thông, một cái nắm tay nhẹ nhàng, một vòng ôm thiệt chặt.
Thử xem có cho comment không nào...
)
Trả lờiXóa" Sẻ chia" mà đại ca, tất nhiên phải còm được chứ, hì
XóaSẺ CHIA rất hay bạn ạ, lần đầu tiên bmh được xem.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn rất nhiều!
Lần đầu tiên anh BMH còm nhà Nip, cảm ơn anh nhé!
XóaChị chưa đọc bài viết đâu. Chỉ sang em cho đỡ nhớ thôi.
Trả lờiXóaLuôn vui em nhé !
Thế đỡ nhớ chưa chị? mừ chị nhớ ai đang trong nhà Nip à? Hì!
XóaƠ! Mà " nhắn với anh" xong là khóa cổng lun hả chị???? hưc hưc....kg cho Nip zô à?????
XóaKhóa xong bị mất chìa, nay mới tìm thấy chìa để mở Níp ới
XóaChưa già đã nẩm cẩm quá rùi, hưc hưc....
Xóamột cái nắm tay nhẹ nhàng
Trả lờiXóaNhẹ thui nhé!
XóaĐưa những bài này vào môn giáo dục công dân cho trẻ con đọc từ lúc còn là măng ( non) em nhỉ!
Trả lờiXóaTrong sách GDCD của mình cũng có nhìu câu chuyện hay lắm đó chị, nhưng Nip nghĩ, việc dậy bằng phương pháp nêu gương vẫn là cách dậy hiệu quả nhất, em thích bài viết " Sự cố đứt dây" của Hoàng Công Danh được đăng trong blog cô Nhật Lệ này chị Ong
Xóahttp://nhatle1026.blogspot.com/
Mình chỉ muốn được ai đó làm cho cái ICON cảm xúc , Thế mà chạ có ai muốn sẻ chia! hic hic!
Trả lờiXóaHưc, có đủ lòng tin để trao chìa khóa cho Nip hông?
Xóagiờ Lip mới chịu mở cửa cho ngta vô chia sẻ hen
Lip có gì chia cho Xã hong 
Trả lờiXóaCó " nửa nỗi buồn:" Xa mún hem, Nip chia?
XóaBé không kể chuyện này là chị OM hỏng có biết luôn á!
Trả lờiXóaChuyện ở mãi tận đẩu tận đâu nhưng ý nghĩa triết lý thì rất gần gũi với ta.
Chuện mãi xứ Ba Tây mừ cứ hình dung mấy chú bé đánh giày ở SÌ GÒN hả chị? Hì hì....chỉ có chưa chú nào thành tổng thống.
XóaNip giỡn chút cho zui chị ha, thật sự đây là câu chuyện ấn tượng với em